TỨC THỜI KHÔN LỚN
Khi tôi trổ dạng lớn khôn
Thường đi ghẹo gái đem ḷng nhớ thương
Rong chơi cuối phố đầu làng
Chẳng màng đến sự học hành tới đâu
Thầy cô khuyên bảo đă lâu
Chứng nào tật náy tôi nào có ghe
lụy phiền đến bậc Mẹ cha
Thật là tức tối sao ḿnh chẳng khôn
Giờ đây tóc đă điểm sương
Con th́ khôn lớn ḿnh già hẳng đi
Nghĩ mà thương Mẹ thương Cha
Trọng thầy cô giáo tận t́nh tốt tâm
Cho tôi thêm được một lần
Trở về thời đó sẽ là tṛ ngoan
Siêng năng chăm chỉ học hành
Vui ḷng Cha Mẹ đáp đền thầy cô
|